Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Vô cảm


Những cơn mưa đầu mùa trở về tiếp thêm nhựa sống cho cỏ cây hoa lá, làm dịu đi cái rát buốt ngự trị nơi lòng đất mẹ khô cằn. Mưa về, vạn vật dường như cũng trở nên hiền hòa. Thế nhưng tại sao những cơn mưa không thể nào tưới mát mảnh đất tâm hồn tôi đã gần như nứt nẻ. Mọi thứ trong trái tim khô héo từng ngày, dòng cảm xúc dường như cạn kiệt. Mưa, tôi không buồn, không nhớ cũng không hoài niệm những ngày xưa. Mưa đơn giản chỉ là một hiện tượng thời tiết chẳng lạ lùng. Ngày qua ngày, tôi sống điềm nhiên như không hề có cảm giác. Đôi lúc, vẫn có một chút gì vấn vương len lỏi trong tâm hồn nhưng rồi nó cũng sớm qua đi như những giọt nước mỏng manh chưa kịp ngấm sâu vào lòng đất đã vội bốc hơi đi mất. Tôi chờ thời gian mang đến cho mình một sự thay đổi. Có lẽ tôi quá bệ rạc để nhấc chân lên đi tìm một điều mới mẻ. Tôi chỉ biết chờ…và chờ!
Nỗi khao khát trong tôi đã sớm phai tàn theo năm tháng, như một thứ ánh sáng đã bị màn sương làm cho mờ nhạt. Tôi chẳng mưu cầu hạnh phúc, chẳng tha thiết tình yêu cũng không quan tâm đến những gì đang diễn ra quanh mình. Tôi đánh mất cả lòng nhiệt thành và niềm tin vào tình yêu, cuộc sống. Nếu nói mảnh đất tâm hồn tôi đã bị sa mạc hóa thì cũng chẳng sai cho lắm. Ngày xưa, trái tim tôi đầy ắp thương yêu, vườn hoa trái dâng đầy hương sắc, mầm ước mơ tươi tốt từng ngày, cây tình yêu tôi hết lòng vun xới. Giờ đây, tất cả chỉ còn một bãi cát trống khô khan, hoang hoải đến nao lòng. Khi yêu thương đã hết, chẳng còn thứ gì có thể tồn tại trong trái tim. Khi cảm xúc cạn khô, chẳng ước mơ nào có thể hình thành.
Cuộc sống của tôi bây giờ quá đỗi nhạt nhòa, chẳng điều gì tạo nên điểm nhấn cho một con người không còn biết cảm thông. Và tất cả niềm vui nỗi buồn sẽ chẳng còn ý nghĩa khi chẳng thể tác động đến tình cảm của tôi. Sẽ như thế nào nếu tôi cứ trơ lỳ với mọi thứ? Liệu sự vô cảm có thể nào bám chặt lấy tôi? 
-internet-