Định
tạm thời kết thúc loạt bài về kĩ năng trình bày thì tôi thấy một tài liệu
giảng dạy cũ khi còn bên Mĩ. Bài này có tựa đề là “10 cách để khởi đầu một
bài nói chuyện”. Đọc lại thấy có nhiều điều hay và có thể nói là thú vị, nên
tôi viết ra đây để coi như là chia sẻ cùng các bạn.
Những bài nói chuyện hay, hoặc những bài nói chuyện làm
cho chúng ta thích thưởng thức, là tùy thuộc vào thái độ của người trình bày.
Đó là thái độ thân thiện. Thân thiện hiểu theo nghĩa diễn giả cố gắng liên
kết với người nghe, với khán giả. Một trong những cách để đến gần khán giả là
“chat”. Vâng, chat với khán giả qua 10 “kĩ thuật” sau đây:
1. nói rõ những gì bạn sắp trình bày và tại sao;
2. nói cho khán giả biết một số dữ liệu về quê hương hay
trường của bạn;
3. cung cấp vài con số thống kê thú vị về quê hương hay
trường của bạn;
4. cung cấp vài con số thống kê liên quan đến khán giả;
5. cho khán giả một chút tưởng tượng;
6. hỏi khán giả một câu hỏi và yêu cầu họ dơ tay lên;
7. nói một điều gì đó về cá nhân bạn;
8. đề cập đến một vấn đề mang tính thời sự;
9. nói về một sự kiện nào đó mang tính nghịch lí hay phản
logic;
10. yêu cầu khán giả làm một cái gì đó.
Không cần phải dùng tất cả 10 kĩ thuật, mà có thể chỉ 1
hay 2 kĩ thuật là đủ. Nếu bạn là người chưa có kinh nghiệm trình bày, thì
dùng kĩ thuật 1, 2 và 3. Nếu bạn là người có kinh nghiệm thì dùng kĩ thuật
4–10.
Lúc nào cũng sử dụng ánh mắt. Dù bạn chọn kĩ thuật nào,
thì khi bước lên bục giảng (podium) thì nên mỉm cười và nhìn thẳng vào khán
giả. Không bao giờ nhìn lên trần nhà hay nhìn xuống sàn nhà, bởi vì thái độ
đó cho khán giả cảm nhận rằng diễn giả chẳng nhớ mình nói gì. Thay vì làm như
thế, cố gắng nhìn vào slide, hay nhìn vào tờ giấy trước mặt mình. Khán giả
thường thích diễn giả tỏ ra tích cực, và vì thế bạn không nên và không bao
giờ nói đùa một cách tiêu cực (hay đùa một cách vô duyên) về nơi chốn của hội
nghị. Cho dù thành phố có xấu cỡ nào, thì cũng nên tìm một điểm gì hay hay để
nói về thành phố. Nếu Sài Gòn là thành phố lụt lội và kẹt xe, thì không bao
giờ nhắc đến chuyện đó, mà nên tìm một điểm hay để nói (chẳng hạn như trung
tâm ẩm thực Á châu, dòng sông, Bưu điện, v.v.)
1. Nói những gì bạn sắp trình bày
Kinh nghiệm của tôi cho thấy khi tuyên bố ngay từ đầu nội
dung mình sắp trình bày là một cách để giữ sự chú ý của khán giả. Slide thứ
hai là slide nói về nội dung. Một trong những cách “chuẩn” để nói về nội dung
là:
Cả hai cách nói đều có thể chấp nhận được. Cả hai cách nói
đều rõ ràng và logic. Nhưng bản chỉnh sửa có những ưu điểm như:
2. Nói cho khán giả biết vài dữ liệu về nơi đang làm việc
Khán giả thường muốn học hay có thông tin mới về những đất
nước mà họ chưa bao giờ ghé qua. Chẳng hạn như nếu bạn dự hội nghị ở Âu châu
hay Mĩ, và bạn đến từ Hà Nội (ví dụ), thì cần phải “khai thác” tính đặc thù
của thành phố. Chẳng hạn như nói đó là thành phố có viện đại học đầu tiên gần
1000 năm về trước. Có lẽ người Việt nói đó là “nổ”, nhưng người nước ngoài sẽ
rất thích thú khi biết dữ liệu này. Nhưng nên nhớ là chỉ nói về dữ liệu này
trong vòng 30 giây mà thôi. Và, cũng nên nhớ rằng dữ liệu mình nói ra phải có
liên quan đến đề tài (dù xa hay gần) mình sắp trình bày. Dưới đây là một ví
dụ trong bài giảng của một nghiên cứu sinh từ Brazil (Ba Tây):
Trong bản chỉnh sửa, cô Cristiane tỏ ra thông minh khi
trình bày thông tin một cách dí dỏm làm cho khán giả phải chú ý. Cô Cristiane
dùng nhiều số liệu, kể số liệu chính xác về chiều dài giữa thị trấn ở Ba Tây
đến thành phố mà hội nghị đang diễn ra. Cô còn nói “khoảng 10,000 km” nhưng
điều đó có lẽ chưa gây ấn tượng bằng cách nối kết với mục tiêu nghiên cứu. Đó
là một cách mở đầu rất thông minh!
3. Cung cấp vài con số thống kê liên quan đến quê hương
mình
Thử tưởng tượng bạn đang nghiên cứu về ảnh hưởng của môi
trường đến sản phẩm . Một cách tiêu biểu nhưng không hay mấy là cách nói “Today
I am going to present some results on the problem of soil erosion and how it
affects food production in my country”. Không có gì sai, nhưng … chán.
Bạn có thể bắt đầu bằng một con số ấn tượng: “Ten thousand tons of soil
are lost through erosion in my country every year. This means that fertility
is lost and desertification ensues.”
Hoặc bạn có thể bắt đầu bằng một câu chuyện cá nhân. Chẳng
hạn như có thể nói “Two months ago I went home and saw the devastation
caused by the floods [shows picture of floods]. I have an uncle whose land
has been almost completely eroded. This means that his crops will fail this
year. So why is this a problem? It means that in the world today …”
Một cách khác để bắt đầu bài nói chuyện là nói về đất nước
mình: “In my country 30 tons of soil per hectare is lost due to rain every
year.” Nhưng vấn đề là 30 tấn thì khó hiểu nó có ý nghĩa gì, nên cách hay
hơn nữa là bạn làm một so sánh: “Imagine if this room was filled with
soil. Well, after a single rainstorm on a small field in my
country, three quarters of the soil would have disappeared.” Trong trường
hợp này, bạn cung cấp cho khán giả một con số thống kê mà họ có thể liên đới
đến. Con số có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng nó đủ để nói đến một vấn
nạn, một điều gì đó quan trọng hay rất quan trọng. Nêu bạn nói thêm về hệ quả
thì khán giả có thể mà khán giả có thể so sánh với những gì họ biết như
câu the equivalent of Iceland would disappear in less than a year thì
chắc chắn khán giả khó mà làm lơ bài nói chuyện được!
4. Cung cấp một vài con số thống kê liên quan đến khán giả
Có lần tôi dự một buổi giảng rất thú vị. Diễn giả bước lên
bục giảng không bật máy và đi thẳng vào vấn đề rằng sau khi ông xong bài
giảng này ở Úc sẽ có 150 người gãy xương và làm tốn nước Úc 150 ngàn đô-la
cộng thêm vài sinh mạng sẽ về bên kia thế giới. Nói xong ông ngừng 5 giây và
tỏ ra ... buồn bã. Khán giả chưa biết ông sắp nói gì thì màn ảnh hiện ngay
slide đầu tiên và thế là ông khởi đầu bài nói chuyện hùng hồn, thuyết phục
mọi người về một chủ đề cực kì hẹp và chuyên sâu. Sau này tôi mới hiểu chính
vì chủ đề quá hẹp, nên ông cố tình gây ấn tượng ngay từ đầu để thu hút sự chú
ý của khán giả. Những con số thống kê đúng là ... lợi hại!
Do đó, một cách dẫn nhập rất hữu hiệu là trưng bày tựa đề
bài nói chuyện trong lúc khán giả đang bước vào khán phòng. Rồi sau đó bắt
đầu, bằng một màn ảnh trống không và nói với khán giả về một con số thống kê
quan trọng trong lĩnh vựuc nghiên cứu của bạn. Sau khi nói về con số thống
kê, bạn mới tự giới thiệu về mình và nói tại sao con số thống kê đó có liên
quan đến những gì bạn sắp trình bày.
Dĩ nhiên, ban biết tại sao bạn nói đến con số thống kê đó,
nhưng khán giả có thể không biết. Và, chính vì thế, nhiệm vụ của diễn giả là
nối kết với khán giả. Nếu có thể, dùng các con số thống kê để kể về kinh nghiệm
cá nhân của bạn. Một vài ví dụ có thể minh họa như sau:
Con số thống kê 1 có lẽ quá cao để khán giả có thể hiểu.
Con số thống kê 2-4 có lẽ ok, nhưng không có tác động. Con số thống kê 5 thì
thú vị bởi vì nói nói lên tính thời gian (ngay tại thời điểm diễn giả nói
chuyện), chứ không phải một ngày tháng nào đó. Con số thống kê 6 làm cho khán
giả phải lắng nghe câu trả lời. Con số thống kê 7 làm cho khán giả phải so
sánh.
5. Tạo điều kiện cho khán giả tưởng tượng
Without introducing yourself or the topic of your
presentation, make your first word of your presentation “Suppose. . ..”
and then give the audience a hypothetical situation which relates both to the
audience and to the topic of your research.
6. Hỏi khán giả một câu hỏi hay yêu cầu họ dơ tay lên
Một cách hữu hiệu để mắt đầu một bài nói chuyện là làm cho
khán giả suy nghĩ về một câu hỏi. Nếu bạn chọn kĩ thuật này, thì bạn phải hỏi
câu hỏi, chờ khoảng 2-5 giây, và sau đó tiếp tục. Chẳng hạn như tưởng tượng
rằng bạn nói chuyện trong một hội nghị về một bệnh rất hiếm, thì có lẽ không
cần phải bắt đầu với một định nghĩ bệnh hiếm là gì, kiểu như:
Rare Diseases are a heterogeneous group of serious and
chronic disorders having a social burden.
Bởi vì khán giả có lẽ đã biết bệnh hiếm là gì rồi. Nói như
thế chẳng khác gì lên lớp người ta! Thay vì “lên lớp” như thế, bạn có thể nói
về một điểm nào đó mà phần lớn họ không biết hay sẽ thấy thú vị. Do đó, bạn
có thể viết trên slide hai dòng (chỉ 2 dòng):
1:50,000
1:2,000
Khán giả sẽ lập tức chú ý những con số này nói lên điều
gì. Sau đó, bạn mới bắt đầu giải thích:
Do you know anyone who has a rare disease? [Ngưng 2 giây]
Well if you are from the United Kingdom, the chances are that you don’t. But
if you are from Spain, then you might know someone who does have a rare
disease. Does that mean that here in Spain we
have more rare diseases? No, it simply means that our
definition of what constitutes a rare disease is different from that in the
UK. A rare disease in the UK is something that affects 1 in 50,000 people. In
Spain we follow the European Union definition of 1 in 2,000.
That’s a very big difference. Well, my research group has
been looking at … The technique is to immediately tell the audience something
that they may not know, rather than giving them an abstract definition of
something they already know.
Chú ý mỗi câu đều ngắn — và kĩ thuật này giúp khán giả dễ
hiểu. Ngưng 2 giây sau khi đặt một câu hỏi có lẽ như là dài đối với diễn giả
đang đứng trên bục giảng, nhưng đối với khán giả thì không dài.
Một cách khác là hỏi câu hỏi và yêu cầu khán giả dơ tay:
7. Nói một điều về cá nhân diễn giả
Nói một câu chuyện “tầm phào” về cá nhân bạn (chẳng hạn
như lí bạn thích lĩnh vực nghiên cứu này, đề tài này làm bạn chú ý là do yếu
tố gia đình, nơi làm việc, hay một lí do nào đó). Một cách khác để bắt đầu
bài nói chuyện là nói một điều gì đó mang tính khó hiểu, nghịch lí. Nên nhớ
là bạn phải chứng tỏ mình hào hứng với đề tài bằng cách nói cho khán giả biết
điều gì làm cho bạn thấy thích thú về đề tài nghiên cứu. Khi bạn nói về cái
“passion” của mình về đứa con tinh thần, bạn cần phải tỏ ra tươi tắn, và
giọng nói trở nên hồ hởi. Đó chính là một cách làm cho khán giả “nóng lên” –
tiếng Anh gọi là warming up!
Trong bản gốc, diễn giả khai mạc bài nói chuyện mà không
cho khán giả thời gian để động não. Nếu khán giả bỏ sót những gì diễn giả nói
ngay lúc này, sự hiểu biết của họ sẽ bị hạn chế. Trong bản được chỉnh sửa,
diễn giả trả lời câu hỏi mà nhiều người đang thắc mắc. Khán giả sẽ “thưởng
thức” và so sánh trải nghiệm của họ với diễn giả. Kĩ thuật nói một vài điều
về diễn giả có thể sử dụng:
8. Đề cập đến một vấn đề thời sự
Diễn giả nên cố gắng suy nghĩ đến một đề tài hay thông tin
mà khán giả đang suy nghĩ đến, như một bản tin trên báo chí có liên quan đến
hội nghị. Ví dụ:
Trong cách nói trên, diễn giả Hung Nguyen bắt đầu bằng một
câu chuyện có thể nói là vô vị (đón xe bus), nhưng khi diễn giả liên đới đến
trải nghiệm của khán giả cũng như chủ đề nghiên cứu của diễn giả thì câu
chuyện trở nên đáng chú ý. Diễn giả cũng thêm vào một câu vui vẻ mà có lẽ
phần lớn diễn giả trong hội trường đang bức xúc. Với kĩ thuật này, diễn giả
có thể kiềm giữ sự chú ý của khán giả vào bài nói chuyện.
9. Nói một điều gì ngược lại với trực giác
Người ta nói chung thích được biết quan điểm của mình bị
thách thức ra sao. Dĩ nhiên, ở đây chúng ta không bàn đến những quan điểm về
các vấn đề nhạy cảm như tôn giáo hay đạo đức. Nếu nghiên cứu của bạn chứng
minh một điều gì đi ngược lại với ý kiến phổ biến, thì hội nghị là một diễn
đàn lí tưởng để gây chú ý. Ví dụ:
10. Yêu cầu hay mời khán giả làm một cái gì đó
Tác giả Bjørn Lomborg, một chuyên gia về các vấn đề toàn
cầu và là một trong 75 người có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới (theo tạp
chí Esquire), thường bắt đầu bài nói chuyện trên TED.com bằng những câu hỏi
như
What are the big problems in the world? And I must say,
before I go on, I should ask every one of you to try and get out pen and
paper because I’m actually going to ask you to help me to look at how we do
that. So get out your pen and paper. The bottom line is, there is a lot of
problems out there in the world. I’m just going to list some of them. There
are 800 million people starving. There’s a billion people without clean
drinking water. Two billion people without sanitation. There are several
million people dying of HIV and AIDS. The lists go on and on. There’s two
billions of people who will be severely affected by climate change—so on.
There are many, many problems out there.
In an ideal world, we would solve them all, but we don’t.
We don’t actually solve all problems.
And if we do not, the question I think we need to ask
ourselves—and that’s why it’s on the economy session—is to say, if we don’t
do all things, we really have to start asking
ourselves, which ones should we solve first? And that’s
the question I’d like to ask you.
If we had say, 50 billion dollars over the next four years
to spend to do good in this world, where should we spend it?
Sau đó, ông mời khán giả suy nghĩ trong vòng 30 giây về 10
vấn đề lớn nhất trên thế giới ngày nay là gì, và sẽ dành ưu tiên giải quyết
vấn đề nào. Kĩ thuật này không chỉ trình bày những con số thống kê mà còn gây
sự chú ý của khán giả một cách trực tiếp. Điều này có nghĩa là khán giả cảm
thấy có động cơ để đi tìm một giải đáp cho vấn đề mà ông nêu ra.
Mời khán giả làm một cái gì đó hay suy nghĩ về một vấn đề
gì đó cần phải mời một cách chủ động. Không nên chỉ đứng trên bục giảng một
cách thụ động. Phải dùng “body language” (điệu bộ) để gây chú ý. Kĩ thuật này
có vài ưu điểm như:
Sau khi đọc tất cả 10 kĩ thuật trên đây để bắt đầu một bài
nói chuyện, có lẽ bạn đọc sẽ nói một trong hai câu sau đây: (1) đó là những
kĩ thuật có ích và tôi có thể thực hành; hoặc (2) tôi không đủ trình độ tiếng
Anh và tự tin để thực hành. Nhưng không có lí do gì bạn không thể
thực hành một vài kĩ thuật trên đây. Nhiều nghiên cứu tôi hướng dẫn thoạt đầu
còn ngần ngại, nhưng sau khi thực hành một vài lần, họ bắt đầu hứng thú. Có
người sau này trở nên thành thạo và còn chỉ lại cho tôi những kĩ thuật “độc
đáo” hơn (tôi chưa bàn ở đây). Để có một bài nói chuyện hay, vấn đề không chỉ
là nội dung mà còn là hình thức. Bạn cần phải có một chút can đảm (đứng trước
đám đông để nói về đề tài mình yêu thích). Bạn cần phải tỏ ra hào hứng với
đứa con tinh thần của mình.
Nên nhớ rằng: cần phải phân biệt một nhóm slides và một
bài nói chuyện (presentation). Bạn có thể có vài chục slide với hình ảnh và
ca bệnh thú vị, nhưng những slides đó không bao giờ trở thành một presentation, nếu
mình không “thổi hồn” vào slides và câu chuyện mình sắp trình bày. Cũng cần
nhấn mạnh rằng quan tâm đến slides và cách trình bày là một cách chúng ta tỏ
lòng tôn trọng khán giả. Khán giả bỏ thời gian và tiền bạc đến nghe và hiểu
một presentation, chứ không phải để xem những slides và một cái
máy biết nói.
Thế là bạn đọc đã bị "tra tấn" 8 bài liên tiếp
về kĩ năng trình bày. Bài này là bài cuối (dù người ta nói never say
never again!) Qua 8 bài hướng dẫn về kĩ năng trình bày, tôi hi vọng các
bạn đã học hỏi được vài kĩ năng cần thiết trong hội nghị khoa học. Những kĩ
năng này thì sách vở viết cũng nhiều, và trên mạng thì cũng chẳng ít.
Nhưng có lẽ họ viết cho người nói tiếng Anh là chính, còn tôi thì viết hay
soạn ra như là trải nghiệm cá nhân để chia sẻ hay "truyền nghề" cho
các bạn trẻ hơn. Như có bạn đọc viết, đó là những điều “rút gan rút ruột” :-)
để chỉ dẫn cho các bạn. Tôi tin chắc rằng khi đọc và thực hành các bạn sẽ cảm
thấy mình tự tin hơn và dần dần trở thành chuyên nghiệp hơn trong những lần
xuất hiện trong các hội nghị khoa học. (Dĩ nhiên, loạt bài này chỉ nhắm đến
các bạn sinh viên hay đang làm nghiên cứu sinh là chính, chứ còn các vị giáo sư
này nọ thì không cần đọc vì họ đã quá "nghề" trong các kĩ năng này
rồi).
Được phân công hay mời nói chuyện trong các hội nghị khoa
học là một vinh hạnh. Trong hàng ngàn abstracts chỉ có 5% hay ít hơn được
chọn cho trình bày bằng miệng mà dân trong nghề gọi là oral
presentation. Ở viện tôi, nghiên cứu sinh nào được "oral
presentation" trong các hội nghị quốc tế lớn thì được tài trợ gần như
100% kinh phí để đi dự. Lí do đơn giản là oral presentation chính
là một cách quảng bá hình ảnh của viện / trường rất hữu hiệu. Với chúng ta,
dù mang quốc tịch gì (nhưng họ Nguyễn thì không thể nhầm
được), nói chuyện hay trình bày trong các hội nghị khoa học quốc tế là một cơ
hội tuyệt vời để quảng bá hình ảnh Việt Nam và người Việt Nam. Mình cần phải
tận dụng cơ hội này. Do đó, tôi thường hay nói với nghiên cứu sinh và sẽ nói
lại ở đây một lần nữa như là câu kết của loạt bài: Làm gì thì làm, nhớ đừng
để mất mặt ba chữ người Việt Nam.
NVT
TB 1. Có bạn
nhận xét rằng những gì tôi hướng dẫn chỉ phù hợp cho hội nghị khoa học nước
ngoài và đề nghị dịch những “câu tủ” sang tiếng Việt. Cũng là một đề nghị
hay, nhưng tôi chưa có thì giờ để làm chuyện đó. Vậy bạn nào có thì giờ thì
giúp tôi dịch, và tôi sẽ hiệu đính.
TB 2. Ngày
15 đến 18/8, như đã thông báo trước, tôi sẽ giảng 20 bài trong workshop về
cách viết và công bố bài báo khoa học trên các tập san quốc tế. Đây là
workshop do một đơn vị của ĐHQG TPHCM tổ chức, tôi chỉ là người giảng bài thôi. Vì thế,
các bạn nên ghi danh với ĐHQG chứ không phải với tôi. Trong workshop này sẽ
không có bài giảng về cách trình bày, mà chỉ tập trung vào những khía cạnh
viết lách trong khoa học. Sẽ có bài tập để thực hành, chắc là … vui lắm. Sẵn
đây cũng “quảng cáo” luôn là ngoài workshop ở TPHCM, tôi còn giảng 20 bài về
phương pháp nghiên cứu lâm sàng (Design and Analysis of Clinical Studies) ở
một đại học phía Bắc.
Source: Nguyenvantuan.net
|
Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012
Kĩ năng trình bày 8: 10 cách để khởi đầu một bài nói chuyện
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét